Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tình Yêu Của Sao


Phan_13

“Có chứ, ngã gãy một cánh tay. Lúc đó tôi có một cô bạn gái, hằng ngày đều phải nấu nướng cho tôi ăn uống. Tôi rất nhớ kỷ niệm ấy. Có điều sau khi kết hôn thì không còn leo núi nữa”.

“Là chị nhà phản đối sao?”.

“Cô ấy cũng không can thiệp tới sở thích của tôi”.

“Nghe nói Tôn phu nhân là nghệ sĩ”.

Anh ta cười: “Đâu có! Cô ấy chẳng qua là mở một vài phòng tranh ở Paris, một năm thì cũng phải có tới nửa năm ở bên đó làm ăn, thời gian ở trong nước cũng không nhiều lắm”.

Tôi lặng lẽ lè lưỡi, khó trách anh ta ở đây khiến mọi người điên cuồng như thế mà Trang phu nhân một chút phản ứng cũng không có. Người ta chắc chắn là dứt khoát bỏ chạy thật xa, mắt không thấy thì tâm không phiền rồi.

Lúc đi tới bên hồ thì mặt trời cũng đã nghiêng bóng, sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, lá đỏ trôi lững lờ trên dòng nước.

“Sớm biết cảnh sắc ở đây tốt như vậy, tôi đã đi xem từ ngày đầu tới đây rồi”, Trang Phác Viên cảm khái.

Tôi bỗng nhiên suy nghĩ tới một thứ, nhảy lên: “Trang tiên sinh, chờ tôi một lát”.

Tôi chạy tới cửa hàng gần đó, mua mấy tờ báo và một ít đồ ăn, suy nghĩ một chút, lại mua thêm hai bộ dụng cụ câu cá.

Trang Phác Viên thấy bộ dụng cụ câu cá, cười vui vẻ: “Cô đúng là rất thấu hiểu người khác”.

Tôi nhún vai: “Có điều tôi phải nói thật, tôi chưa từng học câu cá”.

“Phương diện này thì tôi lại là cao thủ”, anh ta lập tức kéo tôi tới ngồi bên cạnh, cầm tay dạy tôi cách câu cá.

Có lẽ là vận khí của tôi tốt, chưa đến nửa tiếng đồng hồ, cần câu khẽ rung, trong nháy mắt con cá đã bị kéo lên, con cá bạc ra sức vùng vẫy, thể hiện sức sống mãnh liệt của nó.

“Có muốn phóng sinh hay không?”, Trang Phác Viên hỏi tôi.

“Tại sao?”, tôi nói: “Cá tươi như vậy, làm món lẩu thì còn gì bằng!”.

Tôi cũng không phải kiểu tiểu thư thích làm bộ làm tịch, tỏ ra mình thiện lương, kẻ yêu ăn uống, làm sao có chuyện để cho cao lương mỹ vị vụt qua miệng mình?

Lại đặt mồi câu vào trong hồ, Trang Phác Viên mở một tờ báo ra đọc. Tôi đại khái là có thói quen hầu hạ người khác, tính mở một lon cà phê đã mua sẵn đưa cho anh ta.

Tôi nói: “Ở đây chỉ có loại cà phê hạ giá này làm nước uống thôi”.

“Không coi là quá tồi”, Trang Phác Viên nhấp một ngụm, hỏi tôi: “Cô từng uống cà phê Vienna chưa?”.

Tôi lắc đầu, tôi đây thuộc đẳng cấp tục nhân, thứ uống nhiều nhất cũng là cà phê gói, nước vừa sôi là rót xuống pha, sau đó thức đêm hăng hái chiến đấu. Nếu không thì cũng là loại trà Long Tĩnh mua trong siêu thị năm đồng một bao lớn, một nửa nước sôi, một nửa lá trà mà pha. Tôi cũng không chú ý lắm tới mấy chuyện như vậy.

“Loại cà phê này rất tuyệt, còn có cách thưởng thức đặc biệt nữa”, Trang Phác Viên tỉ mỉ nói cho tôi nghe, “Không khuấy, lúc đầu cà phê rất lạnh, có vị sữa, cảm giác rất ngọt ngào ngon miệng, sau đó đến cà phê nóng, nếm đến sự đau khổ, cuối cùng lại cảm thấy như có đường kính, cảm giác rất ngọt lại trở về. Ba loại vị bất đồng này đều có”.

“Thật giống như cuộc đời con người”, tôi nói.

“Không”, anh ta lắc đầu, “Nó giống với tình yêu hơn, lúc đầu ngọt ngào, trải qua thống khổ, cuối cùng lại ngọt ngào như ban đầu”.

“Những lời này nói ra giống như đang tổng kết cuộc đời của ngài vậy”.

Anh ta hỏi tôi: “Ngày thường thích làm gì?”.

“Đọc, du lịch. Những việc này cũng đều cần phải có nhiều thời gian”.

“Trong tất cả các loại sở thích, hai loại này đều vừa giúp mở rộng kiến thức, vừa rèn luyện thân thể”.

“Nghe nói Trang tiên sinh lại thích làm vườn?”.

“Cô luôn gọi ‘Trang tiên sinh’ mãi, không thấy mệt sao?”, anh ta cười: “Cứ gọi thẳng là Phác Viên là được rồi”.

Tôi vội vàng nói: “Tôi là vãn bối, sao dám lỗ mãng?”.

Anh ta không yêu cầu thêm nữa, chỉ nói: “Có rảnh rỗi tôi dẫn cô đi uống cà phê Vienna. Tôi biết một chỗ pha cà phê rất khá”.

“Tôi đây tạ ơn ân điển của Trang tiên sinh”.

Đến khi trời rất tối chúng tôi mới trở về đến đại bản doanh, kết quả là bỏ lỡ mất thời gian nấu cơm, mấy con cá câu được không thể làm gì khác hơn là món súp, coi như bữa ăn khuya.

Thái Nhiên không có ở trong phòng, vài người nói với tôi, cậu ta và Dương Diệc Mẫn ra ngoài.

Tôi ngồi chờ cậu ta, chờ tới mười hai giờ Thái Nhiên mới về.

Cậu ta thấy tôi ngồi trong phòng, khẽ giật mình: “Đã muộn thế này còn chưa ngủ sao?”.

“Cậu cũng biết hiện tại đã muộn rồi ư?”.

Thái Nhiên bỗng nhiên bật cười: “Hai câu thoại này… thật giống với lời thoại thường gặp trong phim!”.

Tôi ngửi thấy được mùi rượu trên người cậu ta: “Ngày mai cậu còn phải đóng phim cả một ngày, cậu như vậy là làm trễ nải công việc, có biết không?”.

“Chẳng qua chỉ là bia thôi”, cậu ta cởi áo khoác ngồi xuống giường: “Chị biết không? Tửu lượng của Dương Diệc Mẫn quả thực kinh người, em chỉ đành chịu thua. Có điều cô ấy phạm vào một sai lầm rất lớn, bởi vì sau đó em không uống nữa, còn cô ấy thì cứ luôn mực tự rót ình”.

Tôi cười lạnh một tiếng: “Cảm tạ thượng đế. Cô ấy đã trưởng thành, mà lá gan cậu còn chưa đủ”.

Thái Nhiên nhìn tôi: “Hiện tại mới biết chị chanh chua tới mức có thể làm luật sư bên nguyên, làm kinh tế quả thực đã thiệt thòi cho chị!”.

“Nhân quý tự quý*”.

*Ý nghĩa: Con người đáng quý hay không là do bản thân mình.

“Chị không phải là cũng dính dáng không rõ với tên Trang Phác Viên đã có vợ kia sao?”.

Tôi hít một hơi, “Thái Nhiên, mở miệng ra nói mấy câu sạch sẽ hơn chút đi”.

“Chị và anh ta mất tích cả buổi chiều!”.

“Anh ta là nhà tài trợ, tôi hầu hạ anh ta cả buổi chiều, vì tương lai của ngu chủ”.

Thái Nhiên hừ lạnh: “Chị từ lúc nào đã thân thiết với anh ta như vậy, anh ta hôm nay căn bản là vì chị nên mới đặc biệt tới”.

Tôi cười lạnh: “Nếu như lời của cậu có thể tin được thì tốt quá. Tôi đầu cần phải đi làm người tài trợ kinh tế nữa, chỉ cần ngay lập tức thay đồ ngủ trong suốt, ngồi xịt nước hoa sửa móng tay chờ anh ta bỏ vợ rồi cưới tôi là được; cũng không cần phải ở đây chịu đựng cơn tức giận của cậu!”.

“Anh ta và vợ còn chưa ly hôn, vậy mà thường xuyên cùng với nhiều người phụ nữ khác gây chuyện xấu, loại người như vậy mà cũng chấp nhận được?”.

“Nếu cậu muốn giảng đạo đức luân lý làm người thì nhanh chóng ngừng đi. Thứ nhất, tôi và anh ta là hành lá và đậu hũ, rất trong sạch. Thứ hai, cậu ngang nhiên can thiệp cuộc sống riêng của tôi. Tôi không phải là nhân vật của công chúng, kết bạn với ai không cần khai báo với xã hội!”.

Dứt lời, tôi xoay người định mở cửa phòng. Trong khoảnh khắc, Thái Nhiên bỗng dùng một lực rất mạnh nắm lấy tay tôi, tôi theo phản xạ muốn hất tay cậu ta ra, cậu ta liền lập tức đẩy tôi, áp ở trên cửa.

Một tiếng “cộp” vang lên, cái gáy của tôi đụng vào cửa không thể tránh khỏi không bị đau. Chờ cho tời khi tôi phục hồi tinh thần lại sau cơn choáng váng, mới phát hiện mặt của cậu ta ở cách tôi rất gần. Hô hấp của cậu ta dường như đang lướt nhẹ qua mặt tôi.

Chương 18

Edit: Trà Vô Vị

Beta: Hạo Nguyệt

Khoảnh khắc ấy chân tay tôi bỗng nhiên cứng đờ lại. Cơ thể của chúng tôi dính sát vào nhau, nhiệt độ cứ nóng dần lên. Cả người tôi được vây quanh bởi một hơi thở xa lạ, nó cứ quanh quẩn mãi bên cổ tôi.

Bên tai tôi cứ vang lên những âm thanh, lúc thì là tiếng tim đập thình thịch khi thì lại là một giọng nói cảnh báo: “Nguy hiểm lắm, cẩn thận đấy”. Sau khi cãi nhau với Thái Nhiên xong, tôi cũng chẳng còn nghe được cậu ta nói những gì, chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn cậu ta.

Trong tầm mắt tôi, gương mặt tuấn tú kia cứ mờ dần đi. Tôi dứt khoát nhắm chặt hai mắt lại. Chóp mũi cứ như là đang tiếp xúc với một thứ gì đó.

Giây tiếp theo, Thái Nhiên buông tay tôi ra, lùi về sau một bước. Tôi cũng nguôi giận chút ít.

Lúc này tôi mới phát hiện ra cổ tay của mình bị cậu ta nắm chặt đến phát đau, thể nào ngày mai cũng sẽ bầm tím lên cho xem. Cúc áo rơi ra, cổ áo sơ mi của tôi bị hở ra.

Tôi vùi đầu sửa sang lại quần áo. Thái Nhiên rầu rĩ nói: “Xin lỗi”.

Tôi hơi khựng lại, dừng tay, liếc nhìn Thái Nhiên một cái, không thèm để ý đến cậu ta nữa.

“Em không muốn nhìn thấy chị đi chơi cùng hắn ta”.

Hiếm khi cậu ta lại thẳng thắn như vậy. Tôi nói: “Khiến cậu vì tôi mà ghen tuông này nọ, không biết phải tu mấy kiếp mới được cái vinh dự này”.

“Nghe chị nói những lời như thế còn khó chịu hơn phải ăn cả mười kí thuốc nổ”, cậu ta có chút dỗi.

“Cảm ơn cậu đã có lời khen tặng. Lẽ ra giờ này tôi phải chăn ấm nệm êm, giống như mấy con chuột đồng đang vùi đầu vào ngủ đông rồi, tự nhiên lại trúng tà chạy đến chỗ này tranh cãi với cậu những chuyện không đâu”.

“Vậy thì, thưa chuột đồng tiểu thư. Xin hỏi, chúng ta có thể giảng hòa với nhau được chưa? Em không muốn hàng xóm nghe được lại nghĩ vợ chồng chúng ta cãi nhau ầm ĩ đến mức đòi li dị ”.

Tôi bị dọa cho nhảy dựng lên, lúc này mới nhớ ra phòng kế bên chính là phòng của đồng nghiệp trong đoàn làm phim ở. Nếu họ nghe được đoạn đối thoại lúc nãy, ngày mai sao tôi còn dám bước ra đường gặp mọi người.

Thái Nhiên bỗng dưng cười ha hả: “Nhìn chị kìa, bị dọa cho sợ rồi à? Khách sạn năm sao mà vách tường lại không có cách âm sao?”.

Tôi lườm cậu ta: “Tôi hối hận rồi. Lẽ ra lúc trước phải để cho cậu làm công ở xưởng sửa xe đó cả đời luôn mới đúng”.

Cậu ta nhoẻn miệng cười, kéo tôi ngồi xuống: “Chị phải biết rằng Trương Mạn Quân cùng Trang Phác Viên có mối quan hệ mờ ám. Lúc nãy hai người về muộn, Trương Mạn Quân cứ vô cớ phát điên lên, giận cá chém thớt”.

Cậu ta nói cũng đúng. Đàn bà con gái thường mẫn cảm lắm, tôi đã sớm biết Trương Mạn Quân có cảm tình với Trang Phác Viên. Một người phụ nữ xinh đẹp và thành công như vậy lại chấp nhận một người đàn ông đã có vợ thì chắc chắn là người đàn ông đó có sức thu hút cực kì to lớn với cô ấy. Quân tử không cướp bồ của bạn, tôi phải làm sao để tránh bị nghi ngờ thôi.

Tôi thở dài: “Được, tôi sẽ chú ý giữ khoảng cách với Trang Phác Viên”.

May mắn là ngày hôm sau nữa thì Trang Phác Viên cũng có đến thăm Trương Mạn Quân một chút, sau đó lại rời trường quay về thành phố. Sóng gió cũng không còn xảy ra nữa.

Tôi không gặp anh ta, nghe được từ nhân viên trong đoàn làm phim, các cô ấy nói : : “Nghe nói Trang Phác Viên đang sống ly thân với vợ vì công việc”.

“Mọi người ai cũng nói thế, mười tám năm rồi còn gì”.

“Tôi cảm thấy tin tức đó rất đáng tin cậy. Trương Mạn Quân là một người cực kì khôn khéo, nếu biết không ngon ăn thì sao lại bật đèn xanh cho người ta?”.

“Thật ra thì anh ta thực sự là một người có khí thế bất phàm đó”.

“Thái Nhiên cũng rất đẹp trai nha. Lúc trước xem phim “Ngày yêu”, tôi thấy cậu ta dường như là một người sinh ra để làm cho người khác phải rung động. Tôi chưa từng thấy qua một anh chàng nào nhỏ tuổi mà lại đẹp trai đến vậy, lại còn là một người rất chung tình nữa chứ, cực kì phong độ, cậu ta đã mê hoặc được cả nhà tôi luôn đấy”.

“Cũng đúng, hơn một tháng làm việc chung tôi thấy cậu ta rất thật thà, siêng năng lại còn thân thiện với mọi người nữa chứ”.

“Nhưng dù sao cậu ta cũng còn trẻ. Trang Phác Viên lại là người từng trải, mỗi cái hành động giơ tay nhắc chân dù nhỏ thôi cũng toát lên được vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, chững chạc”.

“Thấy Trương Mạn Quân bình thường mang dáng vẻ kiêu sa của một nữ hoàng, vậy mà vừa nhìn thấy Trang Phác Viên là đuôi lông mày nhấc hẳn lên, vui mừng khôn xiết, nhạc tự động nổi lên, những trái tim đỏ mọc cánh cứ bay bay xung quanh”.

Nghe cô ấy miêu tả tưởng tượng, tôi nhịn không được cười ra tiếng. Mấy cô gái đó đang đứng ở mái hiên bên ngoài nghe thấy tiếng động vội vã bỏ đi.

Cho dù Trương Mạn Quân có là một người giống như vậy cũng không thể nào tránh được chuyện người ta nói ra nói vào. Càng là người nổi tiếng thì càng đươc làm đề tài tám chuyện của mọi người trong lúc nhàn rỗi.

Ảnh được rửa chạy ra. Tất cả các bức ảnh đều mang một màu đồng ấm áp, mọi người ai cũng rất đẹp. Tôi thích đến mức cứ cầm lên, ngắm nhìn mãi không buông.

Thái Nhiên châm chọc nói: “Loại ảnh nào mà mang màu sắc này là loại ảnh lỗi thời nhất đấy”.

Tôi đóng album lại: “Tôi vốn là người lỗi thời. Bây giờ cũng vẫn là người lỗi thời, vừa mượn được một chiếc xe rất lỗi thời, muốn mời cậu đi xem một cuộc triển lãm vô cùng lỗi thời. Chắc cậu không muốn đi đâu nhỉ?”.

“Triển lãm gì vậy?”.

“Ảnh chụp nhưng không phải là những bức ảnh hiện đại đâu”.

Lúc tôi cùng Thái Nhiên tiến vào đại sảnh của nơi tổ chức triển lãm, mọi người có chút xôn xao. Nhưng họ đều là những người tri thức làm trong ngành văn hóa ở thành phố nên lấy lại bình tĩnh rất nhanh.

Ảnh chụp được dán trên tường không phải là những mĩ nhân khiêu gợi mà toàn là cảnh thiên nhiên hùng vĩ. Có bức ảnh chụp một hoang mạc rộng lớn màu cam, có bức là một thảo nguyên mọc đầy hoa dại, có bức lại là một mảnh trăng treo lơ lửng trên nền trời màu chàm, cũng có bức ảnh chụp được cảnh một con báo đang vồ lấy một con linh dương.

Thái Nhiên thấp giọng nói: “Dù là ảnh chụp tự nhiên nhưng lại cực kì sinh động, những chủ đề rất thoát tục”.

Tôi nói: “Tác giả của những bức ảnh này hiện đang làm việc ột tạp chí địa lí trong nước”.

“Biết rõ như thế, là bạn chị sao?”.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, rất nhiệt tình vẫy gọi tên tôi: “Mộc Liên!! Em đến đây thật rồi!”.

Tôi nhìn anh ta, béo lên được chút ít nhưng trông già đi rất nhiều. Chụp ảnh ngoại cảnh thực sự là một công việc rất khó khăn. Gió mưa bên ngoài đã sớm đem gương mặt thư sinh nho nhã ngày nào của anh ấy mài thành một hình dạng thô kệch, xấu xí.

Tôi cười: “Lão Từ, mới mấy năm không gặp mà anh bây giờ đã thành công rồi đấy”.

Từ Hòa Bình đến bắt tay với chúng tôi: “Không ngờ em lại mang theo một người bạn nổi tiếng như vậy đến”.

Tôi nói với Thái Nhiên: “Đàn anh thời đại học của tôi đấy”.

Từ Hòa Bình hỏi Thái Nhiên: “Có biết chụp ảnh không?”.

“Không biết nhưng tôi thích các tác phẩm của anh. Đa số các bức ảnh ở đây đều đang phản ánh những mảng hiện thực trong xã hội”.

Lão Từ hai mắt bỗng sáng lên, cứ như là vừa tìm thấy được một vật gì quý giá lắm.

Từ Hòa Bình gọi một người phụ nữ nom trẻ tuổi lại chỗ chúng tôi, giới thiệu: “Đây là vợ anh, chắc các em chưa gặp qua”.

Tôi nhìn người phụ nữ xa lạ đang đứng trước mặt mình, khẽ thở dài trong lòng. Anh ta không kết hôn với người yêu thời học đại học của mình. Lúc trước yêu nhau sâu đậm đến thế nhưng cuối cùng thì cũng chẳng có kết cục tốt đẹp. Là vì hiểu lầm, hay do tình cảm nhạt dần đi? Ai cũng không thể nói rõ ra được.

Tôi không biết chị Từ nhưng dường như chị ấy có nghe nói về tôi rồi, hỏi: “Em chính là cô em gái nhỏ học khóa dưới siêng năng, chịu khó đấy hả?”.

Tôi cười ha hả: “Không còn nhỏ nữa, lớn lắm luôn rồi”.

Lão Từ nói: “Bọn anh học cùng chuyên ngành biên đạo nhưng mà cuối cùng ra trường rồi cũng không lấy nó làm nghề chính. Lúc còn học ở trường, cứ cuối tuần là cô ấy lại chạy tới giặt quần áo cho anh một lần. Anh bận học bài, cô ấy cũng lại là người nấu cơm cho anh ăn. A, còn có lúc anh phải nhập viện vì mổ ruột thừa cô ấy cũng tình nguyện nghỉ học ở lại bệnh viên chăm sóc anh”.

“Cô bé giúp việc học khóa dưới, ý anh là vậy đấy hả?”, chị Từ sẵng giọng.

Tôi thản nhiên cười, lão Từ vẫn đơn thuần như thế, chuyện gì cũng không thể giấu được, cứ nghĩ cái gì là nói cái đó ra ngay thôi. Bất quá làm một người vô tâm cũng rất tốt, sẽ không khi nào biết đến hai thương tâm.

Bụng chị Từ cũng hơi to. Tôi hỏi: “Khi nào thì sinh thế?”.

“Tháng tư”, cô ấy cười với vẻ mặt hạnh phúc.

Lão Từ dìu vợ đi nghỉ ngơi, quay đầu lại nói với tôi: “Mộc Liên, khó khăn lắm mới liên lạc lại với em được, khi nào rảnh nhớ đến nhà anh ăn bữa cơm đạm bạc nhé”.

Trong phút chốc, Thái Nhiên bỗng duỗi tay sang quàng lấy vai tôi rồi trả lời thay: “Nhất định rồi”.

Chương 19

Edit: Trà Vô Vị

Beta: Hạo Nguyệt

Tôi bỗng nhiên cứ muốn dựa mãi vào Thái Nhiên, ghé cái đầu nặng trĩu của tôi lên vai cậu ấy. Trừ bố ra, tôi cũng chưa từng thử dựa dẫm vào một người con trai nào. Nép mình vào sát cơ thể của Thái Nhiên, phó mặc tất cả, để cậu ta muốn đưa tôi đi đến đâu thì đi.

Cái loại cảm giác này, rốt cuộc là gì vậy nhỉ?

Là Thái Nhiên, Thái Nhiên đang ôm lấy vai tôi, nhẹ nhàng nói: “Chỗ này lạnh lắm. Chúng ta đi ăn lẩu đi, được không?”.

Ngày hôm đó chúng tôi ăn đến mức mồ hôi vã ra như tắm mới chịu trở về khách sạn. Tôi có uống chút rượu, vừa lái xe đến cổng khách sạn thì rượu ngấm, tôi nôn ra, cả người choáng váng, bước đi lảo đảo, Thái Nhiên luống cuống ôm chầm lấy tôi.

Tôi không nhịn được choàng tay ôm cổ của cậu ta, ngửa đầu thở dài: “Một ngày nào đó, cậu cũng sẽ giống như anh ta rời xa tôi, cứ như là đối với cậu tôi chẳng còn chút giá trị nào”.

Thái Nhiên nở nụ cười: “Thì ra là chị đang sợ chuyện đó”.

Tôi đẩy cậu ta ra, lảo đảo bước vào phòng: “Ai lại muốn làm Dương Bạch Lao (1) kia chứ? Đầu tư mà không được đền đáp, ai thèm làm?”.

“Không phải mọi người đều nói con gái rất ngốc đấy ư? Sao phải đem chuyện tình yêu ra tính toán thiệt hơn?”.

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta: “Ai thèm thảo luận chuyện tình yêu với cậu chứ? Không có việc gì làm thì về phòng ngủ đi, mai còn phải quay phim đấy!”.

Cậu ta cười gian xảo bước ra ngoài, quay đầu lại nói: “Mộc Liên, chị không thẳng thắng một chút nào”.

Lễ trao giải điện ảnh năm đó, Trương Mạn Quân chuẩn bị một bộ tây trang cho Thái Nhiên, hăng hái xuất hiện trên sân khấu. Trương Mạn Quân mặc một bộ váy dài màu đỏ rực, phong thái xinh đẹp, nắm lấy tay Thái Nhiên. Nhìn hai người này, có vài phần giống như là một người đàn bà giàu có đang đi cùng với chàng trai trẻ được mình bao nuôi.

Tôi với đoàn người của phó đạo diễn ngồi lên một chiếc xe khác, đi theo sau bọn họ. Lúc xuống xe, hai người kia đã bước qua thảm đỏ rồi đứng lại, phóng viên vây quanh họ chụp hình. Người hâm mộ đứng ở phía sau hét lên ầm ĩ: “Thái Nhiên! Thái Nhiên! Nhìn sang bên này”.

Trong lúc đó, có một nữ diễn viên quen biết đến chào hỏi, thoải mái hôn lên gương mặt của Thái Nhiên một cái, cậu ta lập tức quay lại nở một nụ cười duyên dáng, thái độ rất chi là thành thục, lão luyện.

Phó đạo diễn nói bên tai tôi: “Nhìn kìa, làm nam diễn viên chính sướng như vậy đấy, lúc nào cũng được các mỹ nữ vây quanh, yêu thương nhung nhớ”.

Tôi cười xòa.

Hôm đó tôi mặc một bộ đồ màu quả hạnh. Đứng chìm ngỉm giữa đám người mặc quần áo rực rỡ đủ mọi sắc màu. Lúc bước vào bàn dành cho những người đi chung với khách quí, tôi bỗng dưng quay đầu lại, liếc nhìn xung quanh muốn tìm hình bóng của Thái Nhiên. Đáng tiếc phía sau chỉ là một biển người mênh mông, những ngọn đèn flash cứ lóe sáng mãi, tiếng cười nói cứ văng vẳng bên tai khiến tôi như bị lạc đường.

Bầu trời đêm nay rất trong, pháo hoa rực rỡ cứ như là những cơn mưa sao đang rơi xuống mặt đất.

Mọi người cứ vỗ tay hoan hô mãi không ngớt. Đang nói đến chủ nhân mới của chiếc vòng nguyệt quế, người sẽ trao giải thưởng là một người nằm trong hội đồng quản trị.

Vị khách trao giải cực kì phấn khởi: “Kế tiếp là giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất. A, người này tôi có biết!”, ngừng một lát rồi lại cao giọng nói: “Chúc mừng, Trương Mạn Quân”.

Tiếng nhạc nền của bộ phim “Đạp ca hành” vang lên cực kì khí thế, trong tiếng nhạc đấy, Trương Mạn Quân khẽ nhấc làn váy từ từ tiến lên sân khấu nhận giải thường, phong thái cực kì nho nhã, rất lay động lòng người. Hơn một ngàn ánh đèn rọi thẳng vào người Trương Mạn Quân, sợi dây chuyền kim cương trước cổ cô ấy phản xạ lại, rật lộng lẫy, chói mắt.

Những người xung quanh nhịn không được, bàn tán xôn xao.

“Năm nay lại là Trương Mạn Quân nữa à? Cô ấy cứ một đường thẳng tắp mà đi như thế đã nhiều năm rồi”.

“Bây giờ cô ấy đang quay một bộ phim về đề tài tình yêu. Nghe nói mục tiêu hướng đến là liên hoan phim ở Pháp cơ.”.

“Nữ diễn viên xinh đẹp thì nổi tiếng mà nay đến cả đạo diễn xinh đẹp cũng nổi tiếng luôn”.

“Nghe nói Triệu gia người đã ly hôn hai đời vợ đang theo đuổi Trương Mạn Quân, đầu tư cho phim nhựa của cô ấy hơn trăm vạn …”.

Tôi bịt tai lại, không đành lòng nghe tiếp nữa. Những lời đồn đại vô căn cứ là quà tặng kèm của hai chữ danh lợi. Có những người phải bàn ra tán vào những chuyên thị phi thì mới có thể sống được. Đã là con người thì ai có thể tránh được chuyện mình bị người khác nói xấu sau lưng chứ. Can thiệp vào thì đúng là không phải phép, mà cứ ngồi nghe

thì cũng không hay cho lắm. Những cộng sự của Trương Mạn Quân ngồi cạnh tôi cứ đem những lời này coi như gió thoảng mây bay. Tôi cũng nên làm bộ như không nghe thấy gì.

Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay là một diễn viên có tuổi rồi, ông vốn cho rằng giải thưởng năm nay sẽ thuộc về một ngôi sao trẻ tuổi nào đó nhưng may nhờ có trời phật phù hộ. Ông rất vui, cứ cười tít mắt với đám phóng viên. Tôi nhìn Hứa Thiểu Văn, năm nay đến danh sách đề cử cũng không có tên anh ta, vẻ mặt tức tối đứng trong đám người, không một ai quan tâm đến sự tức giận của vị vua này. Khi người mới cười thì người cũ phải khóc, quy luật này vốn dĩ rất tàn khốc.

Đạo diễn Lí tìm thấy tôi: “Mộc Liên, bộ phim “Ngày yêu” được bình chọn là bộ phim xuất sắc nhất ở trên mạng đấy, còn nữa Thái Nhiên cũng được bình chọn là nam diễn viên xuất sắc nhất đấy”.

“Thật không?”, tôi vô cùng kinh ngạc.

“Sao tôi không thấy Thái Nhiên đâu?”, ông ta hỏi.

“Cậu ta đi theo Trương Mạn Quân rồi”.

“Cô vất vả rồi”, ông ta vỗ vỗ vai tôi nói.

Tôi nói: “Chắc chắn rồi”.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .